Tag Archives: Hoàng Hữu Phước

Chuyện mẹ con GS Ngô Bảo Châu và việc “uốn lưỡi” của ĐB Phước

Tiêu chuẩn

Chuyện mẹ con GS Ngô Bảo Châu và việc “uốn lưỡi” của ĐB Phước

 

Bùi Hải

 

PGS.TS Trần Lưu Vân Hiền – thân mẫu của GS. Ngô Bảo Châu

PGS.TS Trần Lưu Vân Hiền – thân mẫu của GS. Ngô Bảo Châu

Tôi đã không định viết tiếp về ông nghị Phước, nhưng khi đọc thêm được những phát biểu “kinh thiên động địa” của ông, tôi lại không dừng được.

Năm 2012, trong lễ khai trương Lớp học Nhân ái, một lớp học dành cho trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo, có một chi tiết rất nhỏ nhưng đã khiến PGS. TS Trần Lưu Vân Hiền  (thân mẫu của GS Ngô Bảo Châu) lo sợ. Đó là khi người dẫn chương trình dùng từ “công chúa” để nói về 3 cô con gái của GS Châu, cũng đang có mặt để trao quà từ thiện.

Ngay lập tức, PGS Hiền lên diễn đàn với vẻ mặt lo lắng. Bà nói: “Xin các anh chị nhà báo đừng dùng từ “công chúa” với các cháu. Dù là con ai, các cháu cũng là những người hết sức bình thường, làm việc thiện cũng là những công việc hết sức bình thường trong xã hội. Các cháu không bao giờ là những công chúa quyền quý, được nuông chiều…”
 
Trước đó, năm 2010, một ngày sau khi GS Châu lên bục nhận giải toán học Fields danh giá, từ Việt Nam, tôi gửi email tới GS Châu một đề án thành lập Quỹ bồi dưỡng nhân tài Ngô Bảo Châu. GS Châu đồng ý.
 
Trong hội nghị trù bị thành lập Quỹ diễn ra sau đó chục ngày, gần như tất cả các nhà khoa học, GS hàng đầu Việt Nam đều quyết liệt bảo lưu ý kiến: Trong tên Quỹ nhất thiết phải có chữ “Ngô Bảo Châu”, thì mới trực tiếp cổ vũ, động viên được tinh thần khát khao vươn lên chiếm lĩnh đỉnh cao của người Việt trẻ. Quan trọng hơn nữa, chữ “Ngô Bảo Châu” trong tên Quỹ, sẽ là sự đảm bảo để thu được số kinh phí khổng lồ cho việc ươm mầm tài năng. Phương án tối ưu sẽ là “Quỹ khuyến học Ngô Bảo Châu”.
 
Thế nhưng, bằng thái độ lịch duyệt và cương quyết đến sắt đá, GS Châu đã nói không. Và cái tên quỹ “Vì tinh thành hiếu học” ra đời. Sau hội nghị, khi chỉ còn vài người, GS Châu nhẹ nhàng: “Quỹ là vì các em học sinh chứ không phải để tôn vinh, ghi nhớ một ai đó”. Về sau, một lần nữa, Quỹ được đổi tên thành “Hạt vừng”. Những hạt vừng nhỏ bé, bình dị có thể mở ra những kho báu ngỡ ngàng.
 
Là con một bà mẹ, một ông bố cẩn trọng, chín chắn trong từng suy nghĩ như thế (thân phụ GS Châu cũng là người điềm đạm, khiêm nhường) thì rất ít khi  con cái có thể hấp tấp vội vàng. GS Châu vốn kiệm lời, nhưng mỗi lời nói của ông đều ẩn chứa nhiều thành công lực, thậm có những phát biểu khiến người ta phải kinh ngạc – điều không thường thấy ở những nhà khoa học siêu phàm về toán.
 

ĐB QH Hoàng Hữu Phước

ĐB QH Hoàng Hữu Phước

Quay trở lại chuyện ông nghị Hoàng Hữu Phước. Trong 500 đại biểu quốc hội, hẳn phải có người điềm đạm, người trực ngôn. Phàm những ai càng nói nhiều, càng nói thẳng, thì càng không tránh khỏi những sơ suất ngôn từ.

 
Ông Phước không thuộc tuýp người biết phải uốn lưỡi 7 lần trước khi nói, vì vậy, ông có thể gặp sơ xuất về ngôn từ. Nhưng nếu ông Phước chỉ lỗ mãng, lệch lạc trong ngôn từ, thì dư luận cũng không phẫn nộ đến dường ấy.
Cái phạm nặng nhất của ông Phước là lỗ mãng, lệch lạc trong tư duy.
 
Một năm trước, trên diễn đàn quốc hội, ông kịch liệt chống việc ban hành Luật biểu tình với lập luận rằng: Biểu tình từ trước đến nay luôn luôn là chống chính phủ.
 
Vì chỉ nhìn lệch lạc, lỗ mãng ở góc độ chống phá và góc độ nhà cầm quyền, nên ông không hiểu được, về sâu xa, biểu tình là cách mà số đông nhân dân bày tỏ sự ủng hộ hoặc phản ứng của mình trước những vấn đề thời sự của cuộc sống, một cách để phản biện xã hội – điều mà tất cả xã hội dân chủ đều mong muốn để thúc đẩy sự phát triển.
 
Sự lệch lạc, lỗ mãng trong tư duy của ông Phước còn thể hiện rất rõ ở việc coi việc chính luận về những vấn đề rất lớn của đất nước:  Mại dâm, biểu tình, tư cách, trình độ của một đại biểu được lòng dân là ông Quốc,  như một “thùng nước đá để ngoài đường, ai muốn xem thì xem”.
 
Sự lệch lạc, lỗ mãng trong tư duy xuất hiện cả trong cách hành xử của ông. Cử tri chất vấn tại sao ông lại chê dân trí thấp đến nỗi không nên ban luật biểu tình, ông Phước đã đem mẹ ruột của mình ra làm ví dụ: “Mẹ của tôi cũng như nhiều người dân không đủ trình độ, không đủ hiểu biết để thực hiện quyền biểu tình”.
 
Phần trả lời ấy khiến cho những cử tri có “dân trí thấp nhất” cũng thấy ông Phước “vừa nói không đúng vừa không giữ được đạo hiếu với người sinh ra mình”.
 
Sự lệch lạc này được ông Phước đẩy cao hơn trong những màn đánh giá “đặc sắc” về chính bản thân mình. Phát biểu trên một kênh truyền hình hải ngoại, ông Phước hết sức tự tin: “Tôi nói với anh một cách chắc như đinh đóng cột là một khi tôi đã tranh luận một điều gì về ngữ nguyên thì không bao giờ trên đời này có ai có thể nói lại với tôi cả”;
 
“Đọc cách hành văn của tôi, một vị Phó giám đốc Manulife Canada mà tôi từng làm giám đốc nhân sự ở đó nói rằng: Cả khu vực Bắc Mỹ- Canada không người Việt nào được như tôi. Nếu ai hỏi ổng cái gì thì ổng nói cứ gặp Mr. Phước hỏi”.
 
Đọc đến những dòng này, hẳn quý vị đã giải mã được phần nào mục đích tối cao của bài viết tứ đại ngu tấn công ông Dương Trung Quốc.
 
Với những ngôn từ hoa mỹ, những tầm chương trích cú, viện dẫn cổ kim tây dày đặc, Lăng Tần Hoàng Hữu Phước muốn nhiều triệu người biết đến mình như một “ngôi sao Hollywood trên nghị trường”, một nhân vật có một không hai, không chỉ riêng khu vực Bắc Mỹ- Canada mà còn ở cả Việt Nam, một người đã nói điều gì thì trên đời này không một ai bắt bẻ được chứ nói gì đến một ông cử nhân như Dương Trung Quốc. Ông Phước đã mượn mũ ĐẠI BIỂU để thỏa mãn cái CÁ NHÂN của mình.
 
Tướng Nguyễn Quốc Thước, một vị đại biểu nảy lửa trên nghị trường tâm sự rằng: “Nhiều lúc tớ phát biểu gay gắt lắm kể cả với các vị lãnh đạo cấp cao, nhưng tại sao tớ không bị phản ứng? Vì đơn giản là tất cả những ý kiến ấy đều đứng về phía mất mát, đau khổ, bức xúc của người dân. Cá nhân chủ nghĩa là chết”.
 
Chiếc áo không làm nên thầy tu. Khi làm việc và hành xử, mẹ con GS Ngô Bảo Châu cũng như tướng Thước không xuất phát từ cái danh hão của mình, của con cháu mình. 
 
Sự nghiêm cẩn trong tư duy của PGS Hiền đã góp nhiều viên gạch xây nên tính cách một nhà khoa học lớn như Ngô Bảo Châu. Sự nghiêm cẩn trong tư duy và hành động của Ngô Bảo Châu đã góp những viên gạch cho thành công của Bổ đề cơ bản.
 
Muốn trở thành một đại biểu lớn, ông nghị Phước phải bắt đầu từ việc biết uốn lưỡi trước khi nói để có tư duy nghiêm cẩn, chứ không phải bằng những danh xưng “kinh ngạc” dài dằng dặc gắn trước cái tên cách đây ít lâu vẫn còn rất xa lạ của ông: Nhất thạc bàn cờ, Lăng tần Hoàng Hữu Phước, Nhà Việt Nam Cộng hoà học, nhà Khổng Tử học, nhà tiếng Anh học, nhà Thánh Kinh học…

Pháo nổ và ‘tứ đại ngu’

Tiêu chuẩn

Pháo nổ và ‘tứ đại ngu’

http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/tuanvietnam/110001/phao-no-va–tu-dai-ngu-.html

Bình : Hai kẻ cướp ngày thay nhau tuyên bố là “trung thành tuyệt đối với đảng cộng sản”, và họ đại diện cho đảng cộng sản … và đây là tư tưởng chính của họ. Còn bao nhiêu tên đảng viên khốn nạn như thế nữa? Chắc có lẽ chúng khôn hơn, nên không chịu bị gọi là “ngu” trước mặt mọi người. Cho nên người ta nói : “gậy ông đập lưng ông” là thế. Tiếng thơm không có nhưng lại tiếng hôi muôn đời.

    

Từ xa xưa, cha ông ta có biết bao câu tổng kết về hệ lụy của… cái vạ miệng.

Mới đầu năm, chưa hết tháng Giêng là tháng ăn chơi, có hai vụ việc đã “nổ” ra, khiến dư luận cả xã hội nháo nhác bàn luận.

Pháo nổ “báo tin”… buồn

Vụ thứ nhất, đó là vào đêm Giao thừa, các xã huyện Kim Thành, huyện Ninh Giang (Hải Dương) râm ran đốt pháo. Đến nỗi sáng mồng Một và mồng Hai Tết, xác pháo vẫn đỏ đường.

Từ xưa, pháo nổ chỉ báo tin vui. Nhưng nay pháo nổ, “báo tin”… buồn.

Vì sao? Vì tiếng pháo nổ vang trời, bất chấp văn bản Chính phủ cấm đốt pháo ban hành cách đây 20 năm vẫn còn nguyên hiệu lực, cho thấy người dân ở nhiều xã của tỉnh Hải Dương ngang nhiên khinh nhờn phép nước. Còn cấp quản lý chính quyền cơ sở, từ xã đến huyện tỏ ra bất lực, hoặc vô trách nhiệm.

Chuyện tưởng đã rõ như ban ngày, nhất là khi báo Hải Dương đưa hình ảnh xác pháo đỏ rực đường trước mỗi căn nhà ở xã Cổ Dũng, đưa tin pháo nổ ở khu phố Lai Khê, xã Cộng Hòa, khu vực ga Phạm Xá- xã Tuấn Hưng (huyện Kim Thành). Mà theo các phóng viên, càng thời khắc gần Giao thừa, pháo càng nổ nhiều.

Vậy nhưng chiều 16/2, báo cáo lên Chính phủ, ông Hoàng Mai Khương, Chánh Văn phòng, người phát ngôn của UBND tỉnh Hải Dương vẫn khẳng định, trong dịp Tết Nguyên đán Quý Tỵ, trên địa bàn tỉnh Hải Dương không hề xảy ra hiện tượng đốt pháo.

Vậy ai đúng, ai sai? Báo chí “dàn dựng” vụ việc, hay ông Chánh Văn phòng UBND cũng không hề đọc báo tỉnh nhà? Ông này còn tự tin đến mức khi trả lời phỏng vấn của báo Tiền Phong, rằng: Trong các báo cáo của các huyện gửi lên tỉnh, chúng tôi không thấy có huyện nào để xảy ra tình trạng đốt pháo nổ dịp Tết Nguyên đán Quý Tỵ.

Thế rồi, chả biết làm sao, “đoàng” một cái, Hải Dương lại thú nhận có… đốt pháo.

Cứ nói theo “thành ngữ hiện đại” bây giờ, Hải Dương đang phát ngôn kiểu sáng đúng, chiều sai, sáng mai lại…đúng.

 
Đường thôn Cổ Dũng đỏ rực xác pháo sáng mùng 1 Tết. Đường phố toàn là xác pháp Trung Quốc được nhập lậu về, trên đường thì treo toàn là đèn lồng Trung Quốc với hình lưỡi bò to tướng mà không có đứa trẻ nào không thấy trừ phi bị mù. Ảnh: Báo Hải Dương

Nhưng, suy ngẫm kỹ thấy chuyện quả pháo, tưởng bé tí, mà hóa ra chẳng bé tý nào.

Pháo nổ, thì đã tan tành xác pháo từ lâu, nhưng dư âm xé tai của nó lại cho xã hội thấy cung cách làm việc của các cấp quản lý chính quyền, đang kéo theo những hệ lụy nhãn tiền, rất đáng buồn.

Ấy là cấp dưới (xã) quen nói dối cấp trên (huyện)

Ấy là cấp huyện quan liêu- cứ dựa trên báo cáo của cấp xã mà báo cáo tỉnh.

Ấy là cấp tỉnh- cũng quan liêu nốt- không  kiểm tra, không nắm các kênh thông tin ngoài báo cáo- ở đây là mạng lưới truyền thông, báo chí rất nhanh chóng tiếp cận thực tế, phản ánh tình hình. Để rồi cuối cùng là một “báo cáo đẹp như ý”, được trình lên Chính phủ.

Đáng nói nữa, ngay cả khi vụ việc có đốt pháo đã sáng tỏ, thì ông Nguyễn Mạnh Hiển, Chủ tịch UBND tỉnh, cũng vẫn ngụy biện cho rằng: Có khi chỉ là một bánh pháo, khi đốt mà chụp cận cảnh thì trông sẽ rất nhiều. Như vậy đốt bao nhiêu bánh pháo mới là… thách thức pháp luật?

Chuyện nhỏ như quả pháo, gây nên tiếng nổ khiến ai nấy phải giật mình, để lại xác pháo đầy đường, đầy ngõ, mà lãnh đạo một tỉnh còn không dám nói thật. Vậy còn những việc lớn hơn, nhưng không có… tiếng nổ, không có cả chứng cứ là cái xác pháo mỏng manh, thì ai dám tin vào sự trung thực của các cấp quản lý chính quyền tỉnh Hải Dương, trước dư luận xã hội đây?

“Tứ đại ngu” là… ai?

Dù vậy, so với vụ nổ pháo ở Hải Dương, thì vụ “nổ” của đại biểu Quốc hội Hoàng Hữu Phước trên một blog doanh nhân mới đây, nhằm vào đại biểu QH Dương Trung Quốc, xả cả… tràng khái niệm tứ đại ngu, mới là “vụ nổ big bang“, ầm ĩ nhất.

Tiếc thay, vụ “nổ” của ĐBQH này lại là mở hàng cho một năm mới- thời khắc theo tập quán truyền thống của người Việt, con người ta thường dùng những lời lẽ tốt đẹp cho nhau, và hết sức kiêng kị sự thóa mạ, chửi bới người khác.

Gieo gì- gặt nấy. Hàng trăm bài báo trên các báo, trang mạng cá nhân bất bình về vụ “nổ” này. Đủ biết, sức nóng và tiếng vang vụ “nổ” của ĐB Hoàng Hữu Phước đã thành công. Mà dù không thành công thì ĐB Hoàng Hữu Phước cũng đã “thành nhân”, theo nghĩa… tai tiếng của từ này.

Để hiểu tứ đại ngu mà ĐB Hoàng Hữu Phước giành cho ĐB Dương Trung Quốc là gì, như thế nào, người viết đã phải tìm đọc hết toàn bộ bài viết dài lê thê, với nhiều ngôn từ kêu lủng xủng, loẻng xoẻng, mà dân gian vốn khái quát bằng hai từ ngắn gọn: Lộng ngôn, loạn ngôn hoặc đại ngôn – của ông.

ĐB Hoàng Hữu Phước không chỉ là doanh nhân. Trước đó ông tự xưng từng làm thầy. Thế nhưng những ngôn từ ông dùng để ám chỉ các khái niệm, cho đến cách nói về ĐB Dương Trung Quốc không hề có chút văn hóa của người từng ở môi trường giáo dục, nếu không nói là rất thiếu văn hóa.

Mặc dù, trả lời phỏng vấn báo Tiền Phong, ngày 20/2, ông Hoàng Hữu Phước quan niệm blog của mình cũng như một thùng nước đá, để ai khát thì uống. Tiếc thay, thùng nước đá đó bị “nhiễm khuẩn” nặng, nên ai uống phải cũng bị… dị ứng.

Theo đó, tứ đại ngu của ĐB Dương Trung Quốc mà ông Hoàng Hữu Phước chỉ ra, bao gồm: Nhất Đại Ngu: Đĩ/ Nhị Đại Ngu: Đa đảng/ Tam Đại Ngu: Biểu tình/ Tứ  Đại Ngu: Văn Hóa từ chức.

Chỉ xin trích một đoạn để bạn đọc chiêm nghiệm về tư duy, tầm và “phông” văn hóa của ĐB Hoàng Hữu Phước. Trong Nhất Đại ngu: Đĩ, ông Hoàng Hữu Phước viết như sau.

Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng mại dâm bao gồm đĩ cái, đĩ đực, đĩ đồng tính nữ, đĩ đồng tính nam, và đĩ ấu nhi.

Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng khi “công nhận” cái “nghề đĩ” để “quản lý” và “thu thuế”, thì phát sinh … nhu cầu phải có trường đào tạo nghề đĩ thuộc các hệ phổ thông đĩ, cao đẳng đĩ, đại học đĩ; có các giáo viên và giáo sư phân khoa đĩ; có tuyển sinh hàng năm trên toàn quốc cho phân khoa đĩ; có chương trình thực tập cho các “môn sinh” khoa đĩ; có trình luận văn tốt nghiệp đĩ trước hội đồng giảng dạy đĩ…

Đoạn kết gần cuối của toàn bài viết:… Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” là chứng tỏ ta đây có trình độ “Trí” muốn nữ công dân – trong đó có các nữ nhân thuộc gia tộc Dương Trung Quốc – có quyền tự do sử dụng vốn tự có để kinh doanh phát triển ngành công nghiệp bán dâm. Không ngờ đó lại là cái “Thấp kiến” của phường vô hạnh vô đạo đức vô lại vô duyên, dễ đem lại danh xưng “Nhà Đĩ học” bên cạnh “Nhà Sử học”.

Đại biểu Hoàng Hữu Phước. Ảnh: Tá Lâm

Người viết bài đọc mà kinh ngạc vì văn phong một ĐBQH, văn phong một ông thầy. Không chỉ vô văn hóa, ngông cuồng, hợm hĩnh, mà còn xằng bậy.

Văn là người. Vậy nên hiểu ông Hoàng Hữu Phước là người như thế nào?

Chuyện tranh luận phải trái giữa các cá nhân, từ thường dân đến các đại biểu QH là chuyện bình thường. Thậm chí, có blogger khá nổi tiếng, cho rằng, ông muốn nhìn chuyện này theo hướng tích cực, là ít nhất có những ĐBQH như ông Hoàng Hữu Phước dám nói những gì ông ta cho là trái tai, gai mắt, hơn là ngồi im.

Lại cũng có bạn đọc nhận xét, ĐBQH một số quốc gia, vùng lãnh thổ như Hàn Quốc, Đài Loan…còn choảng nhau ngay trong phòng họp, thì sao?

Tuy nhiên, dám phát biểu bằng những ngôn từ thẳng thắn, đầy tinh thần xây dựng, chắc chắn khác hoàn toàn về bản chất với những ngôn từ thô lỗ, thô lậu, mang tính tấn công, xúc phạm cá nhân, vừa thiếu văn hóa, vừa khiến những bạn đọc- cử tri, hết sức thất vọng về cái tâm- cái tầm của một vị ĐBQH, mà họ đã tin tưởng bỏ lá phiếu bầu.

Và trên hành trình hội nhập, nghị trường của Việt Nam chúng ta còn phải học hỏi nghị trường nhiều quốc gia đi trước. Nhưng chả lẽ, các “nghị viên” lại nên “hội nhập” đầu tiên về sự tấn công cá nhân, trước hết là trên blog?

Đến nỗi, nhà thơ, nguyên Ủy viên Bộ Chính trị đã phải đặt câu hỏi trong bài thơ “Nhân dân” của mình, đăng trên báo Dân trí: Tôi nghĩ mãi – Ai đã bầu ra ông nghị này nhỉ?”.

Còn một luật sư thì cho rằng, ông Hoàng Hữu Phước đã vi phạm Điều 121 Bộ Luật Hình sự về tội làm nhục người khác, và những việc làm đó, đủ căn cứ để QH bãi nhiệm chức danh ĐBQH của ông này.

Chưa biết, QH sẽ xử lý vụ việc ĐB Hoàng Hữu Phước ra sao? Nhưng hành vi, những phát ngôn cực kỳ gây sốc của ông cho thấy phẩm chất, cả trí tuệ lẫn văn hóa của một ĐBQH, có những vấn đề rất cần xem lại.

Cho thấy, quá trình hiệp thương để bầu ông này vào làm ĐBQH chắc chắn còn những sơ hở, khiếm khuyết. Khiến cho lá phiếu cử tri tin tưởng ở một người “đủ tâm- đủ tầm” là ông, bỗng trở nên bẽ bàng thay, hổ thẹn thay.

Và cùng một số trường hợp ĐBQH khác trước đó, hiện tượng “nổ” của ông Hoàng Hữu Phước cho thấy chất lượng ĐBQH, chất lượng nghị trường quả còn những vấn đề, mà vấn đề đầu tiên là văn hóa nghị trường, văn hóa ĐBQH.

Được biết, đến thời điểm này, ông Hoàng Hữu Phước qua VietNamNet, đã gửi lời xin lỗi ông Dương Trung Quốc.

Nhưng ông vẫn còn nợ- một lời xin lỗi với người dân, các cử tri TP. HCM, nơi họ đã bỏ lá phiếu bầu cho ông.

Từ xa xưa, cha ông ta có biết bao câu tổng kết về hệ lụy của…cái “vạ” miệng:

Vạ từ miệng vạ ra.

Lời nói/ Đọi máu.

Lời nói chẳng mất tiền mua/ Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.

Đặt cả phát ngôn của ông Chánh Văn phòng tỉnh Hải Dương, bên cạnh những phát ngôn cực kỳ ấn tượng và gây “sốc” của ông ĐBQH Hoàng Hữu Phước, mới thấy các bậc tiền nhân, dù đã thiên thu, vẫn đủ trí, đủ nhân nhắn nhủ con cháu đang tại ngoại về văn hóa sống ở đời, về cách đối nhân xử thế.

Nói thẳng ra, là về văn hóa làm người công bộc. Nhất lại là người, do nhân dân bầu ra.

Kỳ Duyên

———-

Tham khảo:

http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2013/02/xac-phao-do-duong-o-hai-duong/

http://dantri.com.vn/xa-hoi/hai-duong-bao-cao-chinh-phu-khong-co-dot-phao-697152.htm

http://www.baomoi.com/Hai-Duong-lai-thua-nhan-co-dot-phao/58/10400750.epi

http://vntime.vn/DoiSong-XaHoi/ChinhTri-XaHoi/2013/2/20/Du-can-cu-bai-nhiem-chuc-danh-DBQH-ong-Hoang-Huu-Phuoc-bac95e31.html

http://dantri.com.vn/blog/tu-dai-ngu-khong-the-cua-db-phuoc-698132.htm

http://www.tienphong.vn/xa-hoi/614372/DB-Hoang-Huu-Phuoc-Nhan-moi-hinh-thuc-ky-luat-cua-QH-tpol.html

Về bài viết của ông Hoàng Hữu Phước

Tiêu chuẩn

Về bài viết của ông Hoàng Hữu Phước

 

Vô tình đọc được một bài viết mà tôi cảm thấy nặng lòng, mặc dù trình độ dân trí thật sự chưa cao nhưng cũng xin đừng viết những bài viết như thế.

 

Xin không lạm bàn về nội dung sâu xa chi tiết của bài viết, không bàn về kết quả đúng sai của đại biểu (ĐB) trong những vấn đề tranh luận, mà chỉ xin lạm bàn về cảm xúc của một công dân khi đọc được bài viết của ông Hoàng Hữu Phước.

Thứ nhất ĐB phản đối hợp pháp hoá mại dâm, tôi cũng không bàn đúng sai về chuyện hợp pháp hay không hợp pháp nhưng cách ĐB sử dụng từ ngữ “đĩ” này “đĩ” nọ tôi cảm thấy ĐB không xem họ là một con người, và cách ĐB sử dụng từ ngữ lại càng thô tục hơn khi đem từ “đĩ” áp dụng vào vô số trường hợp, vô số lĩnh vực từ kinh tế, văn hoá cho đến công nghiệp….thiết nghĩ một ĐB quốc hội thì không nên thô tục như thế.

 

Đại biểu QH Hoàng Hữu Phước

 

Phật nói khúc gỗ mục không nên vứt đi vì khi đẽo thành tượng thì vô số người trân trọng thành tâm khấn vái, nói như thế để hiểu những con người làm nghề bán thân nuôi miệng kia đến một lúc nào đó khi biết tự sửa mình còn làm được nhiều việc tốt ắt sẽ có người trân trọng yêu mến, không hiểu ĐB có hiểu câu mà dân chợ búa hay nói “Thà lấy Đĩ về làm vợ, chứ không lấy vợ về làm Đĩ” không? tôi nghĩ với suy nghĩ gay gắt hẹp hòi, thiếu lòng nhân của ĐB thì chắc không thể nào ĐB chấp nhận lấy… về làm vợ được bởi vậy nếu xã hội này mà ai cũng có suy nghĩ như ĐB thì chắc người ta chỉ có con đường hành nghề mại dâm suốt đời mà không có con đường thoát….

Thứ 2 xin không lạm bàn nhiều về vấn đề có nên áp dụng luật biểu tình không, tôi chỉ nhớ một câu ĐB nói, dân trí người Việt Nam còn kém không nên áp dụng luật biểu tình học đòi theo người ta, ĐB chê dân trí Việt Nam kém, ĐB nhớ những lời giáo huấn về đạo làm người của đức Khổng Tử mà ĐB không nhớ rằng trong suốt thời kỳ kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ cứu nước, dân nhân ta đã tổ chức biết bao nhiêu cuộc biểu tình chống quân xâm lược để khơi dậy lòng yêu nước, lòng tự hào dân tộc, không hiểu rằng lúc đó trình độ dân trí đã bằng bây giờ chưa?

Hay là còn cao hơn bây giờ khi phần lớn người dân chỉ biết điểm chỉ để ký tên? Nói thế để ĐB hiểu rằng biểu tình không phụ thuộc vào trình độ dân trí cao hay thấp, mà biểu tình xuất phất từ nhiều nguyện vọng của nhân dân, của mọi tầng lớp để đòi những quyền về tự do, tôn giáo hay chính trị….

Ở đời còn có nhiều luật chạy xe có luật giao thông, buôn bán có luật buôn bán, nhà nước không ra thì người dân tự ra luật ngầm hiểu bằng miệng, ai làm sai tất bị đào thải….tất cả các việc làm mà người dân muốn hay thực hiện theo số đông đều phải có luật để đưa vào lề lối bởi nếu không có luật thì dễ loạn, quốc có quốc pháp nhà có gia uy, xin ĐB xem xét.

Thứ Ba ĐB chỉ trích gay gắt văn hoá từ chức, vấn đề này ĐB nhắc nhiều đến Đoái Công chuộc tội, tác giả nêu bật công nhiều hơn tội nên có thể miễn trừ thoải mái, ĐB nói vấn đề này làm tôi nhớ đến việc học tập của các em hiện nay. Các em học nhiều môn Toán, Lý , Hoá, Văn , Sử, Địa vv…. Nếu các em học tất cả các môn đều giỏi nhưng chỉ một môn bị dưới trung bình thì các em không thể nào là học sinh giỏi được, mà đã không giỏi thì khó làm công tác đứng đầu lớp học, giáo dục đã như thế, huống hồ là những vấn đề lớn về kinh tế, chính trị, xã hội…sai một ly là đi một dặm để lại hậu quả vô cùng to lớn cho nhân dân, cho đất nước. Vậy mà ĐB nói sai cái này có thể lấy cái kia bù đắp lại…tôi không hiểu là sẽ bù đắp trong bao lâu, bao năm hay sẽ tới đời con đời cháu.

Người Á Châu hay nói nhiều về người quân tử, các dũng tướng đánh thua trận liền về tâu vua xin chịu tội, nhẹ là từ chức, nặng là chém đầu, tiểu nhân thì không có dũng khí ấy xin Vua tha tội chết hoặc thậm chí quay đầu theo giặc, văn hoá từ chức có lẽ đã tồn tại từ lâu chứ không phải tới bây giờ, chỉ khác nhau ở chỗ bây giờ người ta chỉ xin từ chức chứ không ai xin chết cả…

Vậy mà bây giờ tôi chỉ thấy Châu Á ngoài một số ít các nước như Nhật Bản, Hàn Quốc ra thì đại đa số các nước phương Tây làm được điều này, chắc có lẽ Châu Á bây giờ tiểu nhân nhiều quá không có quân tử chăng…cũng xin đừng biện hộ rằng họ dân trí cao, bởi vì theo tôi biết ở Việt Nam Giáo sư, Tiến sĩ rất nhiều thậm chí còn nhất Đông Nam Á….dẫu biết rằng con người không ai là toàn diện cả nhưng nếu các quan chức, cấp lãnh đạo được nhân dân tin tưởng, yêu quý, xứng đáng là minh quân thì dù họ có muốn từ chức đi chăng nữa nhân dân cũng không bao giờ cho họ từ chức đâu ĐB ạ.

Tôi chỉ là một người trẻ thuộc thế hệ 8x vô tình đọc được bài viết của ĐB, có thể kiến thức còn nông cạn hẹp hòi, chỉ xin nêu lên một vài ý kiến cá nhân để bạn đọc cùng ĐB xem xét, đàm luận. Chúc ĐB luôn làm tốt nhiệm vụ và niềm tin của nhân dân giao phó.

 Tạ Lương (An Khê, Gia Lai)

Dương Trung Quốc và Bốn Điều Sai Năm Cũ (Tứ Đại Ngu)

Tiêu chuẩn

Dương Trung Quốc

Bốn Điều Sai Năm Cũ (Tứ Đại Ngu)

Trích : http://hhphuoc.blog.com/?p=139

Hoang Huu Phuoc, MIB

Phàm ở đời, cứ luận cổ suy kim thì các nhận định của Thầy Khổng cùng môn đồ ắt không phải không có phần đúng và có thể trên nền đúng cổ đó mà phát triển xum xuê kim thêm rằng (a) người nào khi mẹ cha sinh ra đời đã tự mình biết tất tần tật lẽ phải điều hay ấy là đấng thánh nhân; (b) người nào sinh ra đời biết tự mình tìm đến bậc thầy thiên hạ để quỳ xin theo chí thú học hành tới nơi tới chốn để biết lẽ phải điều hay là đấng đạt nhân; (c) người nào sinh ra đời nhờ mẹ cha chọn thỉnh bậc thầy thiên hạ đến dạy mà trở nên biết lẽ phải điều hay là đấng hiền nhân; (d) người nào vừa không được – hoặc không có – mẹ cha biết chọn bậc thầy thiên hạ, vừa bản thân cũng chẳng biết ai là bậc thầy thiên hạ để quỳ xin theo học tập để biết lẽ phải điều hay là người không có phúc phận; (e) người nào đã được mẹ cha chọn thỉnh bậc thầy thiên hạ đến dạy nhưng dù cố gắng học hành kết quả học tập cũng không khá hơn được, khiến chẳng thể phân biệt lẽ phải điều hay, là người ngu; (f) còn người nào dù có điều kiện hơn thiên hạ vẫn vừa không biết ai là bậc thầy trong thiên hạ để tìm đến quỳ lạy người ấy xin theo học, vừa bê tha bê bối bê trễ việc học tập học hỏi học hành nên không thể biết lẽ phải điều hay, lại hay to mồm phát ngôn toàn điều càn quấy là kẻ đại ngu. Nay thiên hạ trong cơn u u minh minh tối tối sáng sáng của thời Mạt Pháp lúc tôn giáo suy đồi, sư sãi ngứa ngáy nhảy cà tưng cà tưng trên nóc ô-tô rống loa kích động chống lại chính quyền, linh mục điên loạn gào thét co giò đạp đổ vành móng ngựa giữa chốn pháp đình uy nghiêm khiến ngay ngoại bang cũng phải giật mình cười chê còn Tòa Thánh cũng buộc phải ngó lơ, chân lý lung lay, tà mỵ huyễn hoặc hoành hành dù nhấp nha nhấp nhổm rúc chui cống đấy cống này blog nọ blog kia cũng rống loa rao truyền sứ điệp, Lăng Tần tôi đây theo sách thánh nhân xin góp một đường chổi quét, vừa thử nêu bật phân tích Dương Trung Quốc như một tấm gương cho giới trẻ xem qua điều dở, nghiệm lấy điều ghê, vừa thử xem đối tượng được phân tích này có nhờ vậy học được đôi điều để cải hóa mà bớt xấu đi chăng.

Giới Thiệu Đôi Nét Về Dương Trung Quốc:

Dương Trung Quốc quê quán tỉnh Bến Tre, sống ở Hà Nội, trình độ học vấn: tốt nghiệp đại học môn Sử, tự dưng có danh xưng “Nhà Sử Học” trên trời rơi xuống, không rõ do tự xưng hay do thuộc hạ tung hê, ắt do ở Việt Nam và trên thế giới chỉ có “Thạc sĩ” và “Tiến sĩ” mới được gắn học vị vào tên, chứ “tốt nghiệp đại học” (tức “Cử nhân”) hay “tốt nghiệp phổ thông” (tức “Tú tài”) thì theo quy định bất thành văn của thời hiện đại không được nêu ra kèm theo tên họ, nên tức mình đau mẩy phải áp cụm từ “nhà sử học” vào tên để cho có với người ta chăng. Tuy nhiên, việc Dương Trung Quốc không chọn danh xưng “Sử Gia” cũng là một điều khá khen là khôn ngoan, vì đã là “sử gia” thì phải là giáo sư tiến sĩ Sử, dù trong tiếng Hán Việt thì “gia” cũng là “nhà”, nhưng “gia” thì … to lắm, thế nên mới có chuyện các nhà tài phiệt chỉ được gọi là “đại gia” chứ đố ai dám vặn vẹo kiểu “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” mà nói đó là…“nhà lớn

Nhất Đại Ngu của Dương Trung Quốc:  Đĩ

Cái đại ngu thứ nhất của Dương Trung Quốc là lập lại lời thiên hạ thế gian này hay nói khi  tuyên bố danh chính ngôn thuận giữa nghị trường quốc hội rằng mại dâm là nghề cổ xưa nhất của nhân loại, rằng các nước luật hóa mại dâm nên Việt Nam đừng có đạo đức giả nữa đối với nghề mại dâm mà phải công nhận nghề này, và rằng nhất thiết phải đưa mại dâm lên bàn nghị sự của quốc hội. Ba điểm Dương Trung Quốc nêu lên cho thấy những bảy điều xằng bậy như sau:

1) Mại dâm không là nghề cổ xưa nhất của nhân loại mà là nghề…đạo chích, tức trộm cắp. Thánh Kinh Cựu Ước của Thiên Chúa Giáo có cho biết thủa hồng hoang mới có một nam tên Adam và một nữ tên Eva, tất nhiên chưa thể phát sinh nhu cầu giải quyết sinh lý với người nữ khác nên chưa thể có mại dâm. Song, Eva và Adam đã đồng lõa ăn trộm trái táo xơi để khai sinh ra ngành công nghiệp thời trang cho nhân loại. Việc to mồm nói mại dâm là nghề cổ xưa nhất chỉ có thể là lời khẳng định sự bó tay của nhân loại trước thân phận bọt bèo của nữ giới và tệ nạn của ma cô đàng điếm, của “nô lệ tình dục”, và của “sex trade” chứ sao lại vin vào đó để đòi “công nhận” là một “nghề” chính danh chính thức? (hy vọng ông Hoàng Hữu Phước đi học một khóa Kinh Thánh thay vì ngồi đó mà đoán mò rồi tuyên bố tào lao.)

2) Cũng trong chương Sáng Thế Ký Genesis của Thánh Kinh Cựu Ước của Thiên Chúa Giáo có ghi việc Chúa Trời sai các thiên sứ bay đến hai thành phố Sodom và Gomorrah vung gươm tàn sát giết sạch nam (đàn ông), phụ (phụ nữ), lão (bô lão), ấu (trẻ em, hài nhi) để trị tội dâm ô đồi trụy. Tuy Genesis không có nêu đặc biệt vấn đề đĩ điếm mại dâm nữ, song trong các chương khác của Thánh Kinh Cựu Ước và Thánh Kinh Tân Ước của Thiên Chúa Giáo như Châm Ngôn (Proverbs 23:27-28), Lu-ca (Luke 7:36-50), Ma-thi-ơ (Matthew 21:31-32) và II Cô-rinh-tô (II Corinthians 5:17), v.v. đều ghi rõ Đức Chúa Trời và Đức Chúa Jesus sẵn sàng xóa sạch “tội lỗi” cho đĩ điếm nào tin vào Chúa. Đã là “tội lỗi” ắt đó không bao giờ là “nghề nghiệp” cả. (Thưa cụ Hoàng Hữu Phước, “xóa sạch tội lỗi” đây không phải là Sodom hay Gomorrah, mà hãy nhớ “ai trong các ông là kẻ vô tội thì ném đá người đàn bà này đi …” và “chị hãy đi và từ nay đừng phạm tội nữa” (Giăng 8, 2-11)… đó là tha thứ chứ không phải “xóa sạch tội lỗi” đâu thưa Cụ.)

3) Dương Trung Quốc là đại biểu quốc hội ứng cử tại địa bàn tỉnh Đồng Nai là nơi có rất nhiều giáo xứ. Tôi đã là giáo viên chủ nhiệm một lớp do tỉnh Đồng Nai gởi đến nhờ trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh giúp đào tạo nên một đội ngũ giáo viên tiếng Anh thật giỏi để phục vụ ngành giáo dục tỉnh Đồng Nai. Đa số các sinh viên này của tôi đều thuộc gia đình công giáo, và những chuyến đi thăm phụ huynh tại Đồng Nai, dù đó là thành phố Biên Hòa, hay thị trấn Xuân Lộc, Long Khánh, Long Thành, v.v., cho tôi cảm nhận được mức độ đạo hạnh cao, mẫu mực gia phong tốt lành nơi các gia đình và nơi bản thân các sinh viên này. Việc Dương Trung Quốc phát biểu linh tinh về mại dâm là việc làm không chút khôn ngoan do động đến vấn đề liên quan đến đạo đức mà Kinh Thánh đã nêu và các cử tri là giáo dân các giáo xứ tỉnh Đồng Nai khó thể chấp nhận được sự xúc phạm, nhất là kiểu ăn nói quàng xiên rằng “không công nhận mại dâm tức là đạo đức giả”.

4) Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết gì về ý nghĩa của cụm từ “đạo đức giả” cũng như các minh họa làm rõ nghĩa cụm từ này trong thực tế đời sống, trong thực tế hùng biện hàn lâm, và trong thực tế tôn giáo, mà tôi sẽ biện luận làm rõ trong một bài viết sau này.

5) Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết rằng ngay tại Mỹ chỉ có vài tiểu bang và tại các tiểu bang này chỉ có một hay hai thị trấn đưa mại dâm vào danh sách “nghề” để quản lý. Mà ngay cả khi thế giới đảo điên này có công nhận “nghề” mại dâm, cũng không phải là lý do để đặt đĩ nằm chình ình trên bàn nghị sự của quốc hội Việt Nam!

6) Dương Trung Quốc đã không có tầm nhìn bao quát, sâu rộng, về vấn đề mại dâm. Dương Trung Quốc chỉ nghĩ đến mại dâm như việc đơn giản người phụ nữ có quyền bán thân để kiếm tiền và để đáp ứng nhu cầu xã hội. Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng mại dâm bao gồm đĩ cái, đĩ đực, đĩ đồng tính nữ, đĩ đồng tính nam, và đĩ ấu nhi. Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng khi “công nhận” cái “nghề đĩ” để “quản lý” và “thu thuế”, thì phát sinh … nhu cầu phải có trường đào tạo nghề đĩ thuộc các hệ phổ thông đĩcao đẳng đĩđại học đĩ; có các giáo viên và giáo sưphân khoa đĩ; có tuyển sinh hàng năm trên toàn quốc cho phân khoa đĩ; có chương trình thực tập cho các “môn sinh” khoa đĩ; có trình luận văn tốt nghiệp đĩ trước hội đồng giảng dạy đĩ; có danh sách những người mua dâm để tuyên dương vì có công tăng thu nhập thuế trị giá gia tăng cho ngành công nghiệp đĩ; có chính sách giảm trừ chi phí công ty hay cơ quan nếu có các hóa đơn tài chính được cấp bởi các cơ sở đĩ, đặc biệt khi cơ quan dùng vé “chơi đĩ cái” tặng nam nhân viên và vé “chơi đĩ đực” cho nữ nhân viên nào ưu tú trong năm tài chính vừa qua; ban hành quy định mở doanh nghiệp cung cấp đĩ, trường dạy nghề đĩ, giá trị chứng chỉ văn bằng đĩ trên cơ sở so sánh giá trị nội địa, khu vực, hay quốc tế; và có các hướng dẫn về nội dung tờ bướm, tờ rơi, bảng quảng cáo ngoài trời, quảng cáo bên hông xe buýt và trên thân máy bay, cũng như quảng cáo online về đĩ, tập đoàn đĩ lên sàn (chứng khoán), v.v. và v.v.

7) Dương Trung Quốc đã không thể phân biệt giữa nội dung “nhân quyền” tức “quyền con người” trong việc “tự do bán thân”, với “quyền công dân” mà một đạo luật đĩ  có thể điều chỉnh hành vi.  Việt Nam đã chấm dứt việc bố ráp đưa mại dâm nữ vào cơ sở chữa bệnh-phục hồi nhân phẩm, và đây là do Việt Nam tôn trọng “quyền con người”. Còn việc ra sức giáo dục, tuyên truyền để hạn chế sự hoành hành tác tệ của mại dâm đối với trật tự xã hội, nhân cách công dân, đạo đức xã hội, v.v., là việc mà nhà nước nào, dù thần quyền hay thế tục, đều cố gắng làm tốt. Dương Trung Quốc dường như rất vô tư đối với nội hàm làm băng hoại xã hội Việt Nam, cứ như xuất phát từ lòng căm thù bịnh hoạn nào đó đối với chế độ hiện tại của nước này vậy.

Nhị Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Đa Đảng

Trong một video clip trả lời phỏng vấn của PhốBolsaTV, Dương Trung Quốc đã vừa nháy mắt vừa nói với nhà báo rằng các anh ấy ở Việt Nam Cộng Hòa nên biết rõ thế nào là “đa đảng”. Có cái mác “Nhà Sử Học” nhưng Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết gì về lịch sử Việt Nam Cộng Hòa. Như tôi đã nói rõ trong nhiều bài viết trên các trang mạng, Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn không có bất kỳ đảng phái chính trị nào cả! Chỉ đến năm 1974 Nguyễn Văn Thiệu mới thành lập cái gọi là Đảng Dân Chủ, với đảng kỳ là cờ vàng sao đỏ, có cùng kích cỡ như cờ của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (trước 1975) và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (từ sau 1975 đến nay), và với Nguyễn Văn Thiệu làm Đảng Trưởng. Buổi lễ thành lập Đảng Dân Chủ của Nguyễn Văn Thiệu được tổ chức tại nơi mà nay là Trung Tâm Thể Thao Quận Bình Thạnh, gần Ủy Ban Nhân Dân Quận Bình Thạnh, Thành phố Hồ Chí Minh. Đây là chi tiết mà không bất kỳ một người Mỹ gốc Việt nào biết trước khi đọc thông tin của tôi đăng trên các blog. Ăn nói hồ đồ và xằng bậy về Việt Nam Cộng Hòa là điều đại ngu thứ hai của Dương Trung Quốc.

Tam Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Biểu Tình

Tại kỳ họp thứ 2, Quốc hội Việt Nam khóa XIII, tháng 10 năm 2011, sau khi phát biểu xong về sự cần thiết có cái gọi là “Luật Biểu Tình”, Dương Trung Quốc nổi nóng khi nghe đại biểu Hoàng Hữu Phước phát biểu phân tích về ngữ nghĩa, ngữ nguyên, và lịch sử xuất hiện của cụm từ “protest demonstration” trong tiếng Anh mà tiếng Việt đã dịch sai thành “biểu tình” để từ đó kiến nghị chưa thể đưa lên bàn nghị sự cái gọi là “luật biểu tình” do ý tứ chưa thông, chắc chắn sẽ gây cảnh rối loạn an ninh trật tự. Vì nổi nóng trước hiện tượng chưa từng có tiền lệ tại quốc hội Việt Nam khi đại biểu Hoàng Hữu Phước được nghị trường vỗ tay đồng tình, Dương Trung Quốc đã có cái đại ngu thứ ba, gồm 5 điều xằng bậy sau:

1) Nhấn nút phát biểu tiếp lần thứ hai để chống lại đại biểu Hoàng Hữu Phước, biến nghị trường quốc hội thành nơi đấu khẩu, chà đạp “tự do ngôn luận”, trong khi nhiều trăm đại biểu khác đang chờ đến lượt họ phát biểu, như vậy đã giành giật thời gian chính đáng chính danh chính thức chính đạo của – và gây thiệt thòi cho – 499 đại biểu quốc hội thuộc các tỉnh khác của Việt Nam.

2) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã nói xằng bậy rằng “biểu tình” xuất hiện đầu tiên tại Chicago thế kỷ XIX, vì nếu không có kiến thức về ngữ nguyên học, không ai dám tự xưng là “nhà sử học” cả, vì sẽ đến ngày Dương Trung Quốc tuyên bố “biểu tình” đầu tiên xuất hiện ở Việt Nam đời Nhà Trần với cuộc “biểu tình Diên Hồng”.

3) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã nói xằng bậy rằng đại biểu quốc hội không đại diện cho dân mà chỉ cho cá nhân, và như vậy chính Dương Trung Quốc khẳng định Dương Trung Quốc không đại diện cho cử tri Tỉnh Đồng Nai, tức là từ chối đại diện cho cử tri Tỉnh Đồng Nai, càng không đại diện cho bất kỳ người dân Việt nào. Đó là chưa kể Dương Trung Quốc không những xúc phạm 499 đại biểu quốc hội Việt Nam, mà lại còn nhổ toẹt vào các đạo luật về tổ chức quốc hội Việt Nam.

4) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã nói xằng bậy rằng đại biểu Hoàng Hữu Phước hãy nghiên cứu trước khi phát biểu, mà không thể hiểu rằng đại biểu thạc sĩ Hoàng Hữu Phước luôn có trách nhiệm trong từng lời phát biểu tại nghị trường và nghiên cứu sâu về lịch sử Việt Nam Cộng Hòa và lịch sử các từ ngữ tiếng Anh trong tương quan tiếng Việt.

5) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã tự làm lộ cho toàn quốc biết rằng Dương Trung Quốc không biết ngoại ngữ trong khi bản thân là “nhà sử học”.

Tứ Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Văn Hóa Từ Chức

Tại kỳ họp thứ 4 Quốc hội Việt Nam Khóa XIII tháng 11 năm 2012, Dương Trung Quốc đã phát biểu chất vấn tại nghị trường quốc hội, đặt vấn đề “văn hóa từ chức” với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, người lúc đó đang phải giải quyết các sai phạm nghiêm trọng xảy ra tại các tập đoàn kinh tế Vinashin và Vinaline. Đến khi nghe Thủ tướng trả lời hùng biện, chân thiết, khúc chiết, thấu lý đạt tình, nhận được sự tán dương của 496 đại biểu quốc hội (trừ 1 đại biểu bị miễn nhiệm, 1 đại biểu qua đời khi tại nhiệm, bản thân thủ tướng, và bản thân Dương Trung Quốc), Dương Trung Quốc đã vội vàng nói thêm rằng Dương Trung Quốc sở dĩ đặt câu hỏi là để xem Thủ tướng trả lời thế nào, và với nội dung Thủ tướng vừa đối đáp thì nhân dân yên tâm, tức là đã “an dân”. Dương Trung Quốc trong cái đại ngu thứ tư này đã phạm 3 điều xằng bậy như sau:

1) Thủ tướng – trên nguyên tắc và lý thuyết tổ chức – đứng đầu tất cả các Bộ. Như vậy, Bộ Quốc Phòng giữ yên bờ cõi, ấy là đại công. Bộ Công An đập nát phản động, tiêu diệt bạo loạn, trừng trị tội phạm, ấy là đại công. Bộ Ngoại Giao đem lá cờ đỏ sao vàng tung bay thắng lợi đối ngoại trên toàn thế giới, ấy là đại công. Bộ Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn và Bộ Công Thương lập kỳ tích xuất khẩu gạo đứng đầu thế giới, ấy là đại công. Bộ nào cũng lập công, vấn đề là công nhiều hay ít, nhiều hơn hay ít hơn những khó khăn đang tồn tại. Như vậy, cái đạo lý nào cho phép Dương Trung Quốc hỗn xược thách đố Thủ tướng có dám từ chức hay không, khi quản lý yếu kém để Vinashin và Vinaline gây thất thoát tiền của quốc gia? Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là đánh giá rất cao việc đoái công chuộc tội. Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là công bằng, công minh, công chính. Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là dung hòa nhuần nhuyễn giữa lý và tình nên luôn khoan hòa và thiếu tính cực đoan. Dương Trung Quốc loạn ngôn, dám đem việc Vinashin và Vinaline ra để hỗn láo với Thủ tướng, làm lơ các đại công của các Bộ khác, mà – như đã nói ở trên – đều thuộc dưới quyền Thủ tướng. Thử hỏi, nếu Vinashin không làm thất thoát một xu con nào, nhưng Bộ Quốc Phòng làm mất nhiều tỉnh vào tay quân giặc, Bộ Nông Nghiệp gây ra nạn đói, Bộ Y Tế để dịch bệnh tràn lan, và Bộ Công An bó tay trước bạo loạn đốt phá, v.v., thì đất nước này sẽ ra sao. Dương Trung Quốc đã mị dân khi hùng hổ phát biểu như thể chỉ có Dương Trung Quốc mới “dám” chất vấn như thế. Cái cực đoan, phủ nhận công, phi lý, và bất công là những thứ ngoại lai mà Dương Trung Quốc đã hấp thụ từ bọn giặc nào để tự tung tự tác nơi nghị trường quốc hội Việt Nam như thế? Vinashin là rắn có đầu, và luật pháp nghiêm minh phải xử lý nặng những cái đầu ấy, tức những chức sắc hưởng lương của Vinashin để làm lãnh đạo Vinashin và làm Vinashin phá sản. Đặt vấn đề “văn hóa từ chức” phải chăng hàm ý rằng cứ từ chức là sẽ được “hạ cánh an toàn”, xem như đã giải quyết xong vụ việc?

2)  Dương Trung Quốc và một bộ phận nhỏ người Việt thường đem những thứ ngoại lai làm chuẩn mực cho các so sánh với nội tại của Việt Nam mà thiếu sự hiểu biết thấu đáo, mà cái gọi là “văn hóa từ chức” là một ví dụ. Chính họ nhìn hiện tượng ở nước ngoài rồi tự đặt ra cụm từ “văn hóa từ chức” với sự thán phục, trong khi thực ra chẳng có gì để mà gọi đó là “văn hóa”. Khi một tai nạn thảm khốc xảy ra tại một nước tư bản, Bộ Trưởng Giao Thông Vận Tải nước ấy lập tức từ chức. Đó là quy định bất thành văn để giúp “Đảng” có được 3 điều như (a) thoát được cơn thịnh nộ của người dân, (b) Đảng không bị tổn hại trong kỳ bầu cử tiếp theo, và (c) giữ toàn vẹn danh tiếng và nguồn thu cho các nhà tư bản chủ nhân các công ty chế tạo xe hỏa hoặc tàu bè hoặc máy bay lâm nạn vì các nhà tư bản này cung cấp tài chính cho “Đảng”. “Nhận trách nhiệm quản lý yêu kém” và từ chức, biến tai nạn không phải do lỗi kỹ thuật thiết bị công nghiệp, và người từ chức sẽ được đền ơn bằng cách có một chức vụ cao cấp tại một trong những công ty tư bản ấy. Đây là việc mà bất kỳ ai cũng có thể kiểm chứng dễ dàng từ các nguồn thông tin mở. Làm gì có cái “văn hóa” và cái “tinh thần trách nhiệm” trong cái gọi là “từ chức” trong thế giới tư bản mà cứ tôn vinh, ca ngợi, và thán phục đến độ hỗn láo đem ra lập thành tích “chất vấn như Dương Trung Quốc đã làm.

3) Khi nhanh nhảu tự cứu mình trước cảnh thất bại vì không thể làm Thủ tướng bối rối hoặc mang nhục trước quốc dân, Dương Trung Quốc đã cho rằng câu chất vấn là để xem Thủ tướng trả lời ra sao. Nghị trường Quốc hội là nơi họp bàn các vấn đề trọng đại của quốc gia, thế mà Dương Trung Quốc sử dụng để test (thử nghiệm) xem Thủ tướng có tài hùng biện không. Nghị trường Quốc hội là nơi họp bàn các vấn đề trọng đại của quốc gia, thế mà Dương Trung Quốc sử dụng để ban ân cho Thủ tướng có cơ hội trổ tài hùng biện để “an dân” hầu ghi điểm son với toàn dân. Nghị trường Quốc hội là nơi họp bàn các vấn đề trọng đại của quốc gia, thế mà Dương Trung Quốc sử dụng để đánh bóng tên tuổi của Dương Trung Quốc như nhân vật đại diện toàn dân tộc để nói lên tấm lòng của toàn dân tộc rằng toàn dân tộc đã an lòng, yên tâm trước câu trả lời chất vấn hùng biện của Thủ tướng, từ đó toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ Thủ tướng và tin tưởng tuyệt đối vào sự lãnh đạo anh minh tài ba của Thủ tướng. Từ ngữ “an dân” của Dương Trung Quốc mang nội hàm bao gồm tất cả những ý tứ như thế. Và thật khó hiểu, không rõ Dương Trung Quốc đã “lập đại công” với Thủ tướng, hay Dương Trung Quốc đã phạm đại ngu thứ tư này.

Thay Lời Kết:

Dựa theo lời Thầy Khổng từng phán, cố thể nói rằng ai muốn có điều Nhânmà không muốn học thì bị cái Ngu che mờ, muốn ta đây đầy Trí mà không muốn học đến nơi đến chốn thì bị cái Thấp Kiến  bịt trí, muốn mình có chữTín mà không muốn học cho nên người thì bị cái Hại Nghĩa kéo lôi, muốn khoe ta có Trực mà không muốn học cho nên người thì bị cái Ngang Ngạnhlàm cho u mê, muốn Dũng mà không muốn học cho thành bậc đạt nhân thì bị cái Loạn làm cho u tối, còn muốn Cương mà không chịu học hành thì bị cái Lồng Lộn làm cho ám áng.

Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “biểu tình” là chứng tỏ ta đây có lòng “Nhân” thương dân bị chính phủ làm cho khốn khổ, không ngờ đó lại là “Ngu” vì tự hét lên cho toàn nhân loại biết chính mình không hiểu ý nghĩa tiếng Việt cao siêu và không rành ngoại ngữ khi Đại biểu Hoàng Hữu Phước luận giải về “từ nguyên Anh ngữ” của  cụm từ “protest demonstration”.

Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” là chứng tỏ ta đây có trình độ “Trí” muốn nữ công dân – trong đó có các nữ nhân thuộc gia tộc Dương Trung Quốc –  có quyền tự do sử dụngvốn tự có để kinh doanh phát triển ngành công nghiệp bán dâm, không ngờ đó lại là cái “Thấp Kiến” của phường vô hạnh vô đạo đức vô lại vô duyên, dễ đem lại danh xưng “Nhà Đĩ Học” bên cạnh “Nhà Sử Học”.

Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” – “biểu tình” – “đa đảng” – “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có uy “Tín” với dân nên được dân gởi gắm tâm tư nguyện vọng về “đĩ” – “biểu tình” – “đa đảng” – “văn hóa từ chức”, không ngờ đó lại là điều hỗn với dân và do đó “Hại Nghĩa.”

Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” – “biểu tình” – “đa đảng” – “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có lòng trung “Trực” nói thẳng ra những điều tối thượng mà toàn dân ao ước, cả nước chờ mong, dân tộc đón chào, không ngờ đó lại là do “Ngang Ngạnh” nói càn, luận bừa, sai be sai bét, phản hàn lâm, bất tri, vô trí.

Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có cái  “Dũng” dám kêu Thủ Tướng Dũng đương đầu với câu hỏi “khó”, mà không ngờ đó lại chứng tỏ chính Dương Trung Quốc là “Loạn” vì không phân biệt chính-phụ, không rõ ngay-gian, nên phạm ba “loạn” gồm (a) “loạn ngôn” khi đổi trắng thay đen muốn đem một việc hỏng ra phủ định ngàn việc đạt cứ như đây là thời phong kiến hay tay sai đế quốc-thực dân, (b) “loạn hành” khi cho nghị trường là nơi để Dương Trung Quốc sử dụng “kiểm tra’ tài đối đáp của Thủ tướng, và (c) “loạn trí” khi đối đáp phản pháo trên cơ sở không nghiên cứu, chẳng nền tảng cơ sở dẫn chứng nghiêm túc, và nào có kiến thức ngoại ngữ trong thời buổi hiện đại này.

Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” – “biểu tình” – “đa đảng” – “văn hóa từ chức”  là chứng tỏ ta đây có cái  “Cương”, biết khi thời cơ đến thì phải tỏ ra cứng rắn mới chống được cường quyền, mới phục vụ được nhân dân, mà không ngờ đó chỉ là sự “Lồng Lộn” của kẻ thất phu, bất tài, vô hạnh. Trong bối cảnh tình hình phức tạp ở Biển Đông và đất nước còn bao nỗi lo toan khác thì những phát biểu về “ đĩ-biểu tình-đa đảng-văn hóa từ chức” của “nhà sử học” Dương Trung Quốc tại nghị trường lại càng trở thành một mớ hỗn độn và hỗn loạn. Lẽ ra Dương Trung Quốc nên ngậm miệng lại để các đại biểu khác có thời gian hiến kế làm đất nước hùng cường, quân đội hùng mạnh, dân tộc hùng anh, quốc gia thái bình thịnh vượng, dân chúng lạc nghiệp an cư, mới đúng là “quốc thái, dân an” đẳng cấp thánh nhân chứ không phải “an dân” kiểu hàm hồ của Dương Trung Quốc.

Thầy Khổng có phán rằng: “Tranh luận nhỏ nhặt thì hại nghĩa, nói nhảm thì phá đạo lý.” Lăng Tần tôi xuất thân nghề giáo, đến nay vẫn được môn sinh gọi là Thầy Phước, nhận thấy cái chuỗi “đĩ” – “biểu tình” – “đa đảng” – “văn hóa từ chức” là chuyện lớn đến độ Dương Trung Quốc đòi để “đĩ” nằm lên bàn nghị sự quốc hội quốc gia, đồng thời với việc Dương Trung Quốc nói nhảm nói nhí, nên trước việc hại nghĩa và phá đạo lý ấy, Thầy Phước tôi không thể phụ lời giáo huấn của Thầy Khổng, đành chắc lưỡi lập lại nguyên văn lời của Thầy Khổng rằng: “Ôi! Người ta chẳng nói thì thôi, nói ra có đúng lẽ mới nói!

Người ta” ắt không phải nói chung bàng dân thiên hạ, mà là “ta đây” vậy.

Nhất Thạc Bàn Cờ, Lăng Tần Hoàng Hữu PhướcNhà Việt Nam Cộng Hòa Học, Nhà Biểu Tình Pờ-rô-tét Đì-mông-sờ-tra-sân Học, Nhà Đa Đảng Học, Nhà Lưỡng Đảng Học, Nhà Độc Đảng Học, Nhà Tiếng Anh Học, Nhà Thánh Kinh Học, Nhà Đủ Thứ Học Học

Máy nhắn tin: 0988898399

Email: hhphuoc@yahoo.com

Blogs: http://antichina.blog.com,http://hoanghuuphuocvietnam.blog.com,http://hhphuoc.blog.com

Tham khảo:

– Phát Biểu Tại Quốc Hội Về Luật Biểu Tình & Luật Lập Hội. 17-11-2011.http://www.emotino.com/bai-viet/19390/phat-bieu-tai-quoc-hoi-ve-luat-tinh-lap

– Ngôn Ngữ Méo Mó – Về Các Phát Biểu Gần Đây Liên Quan Đến Dự Án Luật Biểu Tình. 20-11-2011. http://www.emotino.com/bai-viet/19398/ngon-ngu-meo-mo